Truyện Phùng Hưng đánh hổ
Phùng Hưng đánh hổ là câu chuyện kể về một danh nhân lịch sử Việt Nam, qua đó thể hiện lòng dũng cảm và tấm lòng yêu thương nhân dân của Phùng Hưng.
Cũng như Bà Trưng, Bà Triệu, Mai Thúc Loan (tức Mai Hắc Đế) v,v… Phùng Hưng là một trong những vị anh hùng đã có công dựng cờ khởi nghĩa cứu nước thời xưa (trong khoảng 766 – 799), ngày nhân dân ta còn chìm đắm trong cuộc đời tối tăm nô lệ dưới ách thống trị hàng nghìn năm của chế độ phong kiến xâm lược Trung Quốc.
Tuy là một truyện kể về một danh nhân lịch sử, nhưng câu chuyện vẫn mang vẻ bình dị, tự nhiên của một truyện cổ tích thú vị.
Vào khoảng đầu mùa hạ. Chưa năm nào động rừng [1] như vậy. Thú dữ nhan nhản kéo về Đường Lâm [2], hết bầy này đến lũ khác. Nhưng rồi chỉ một dạo là tất cả đã phải bạt đi miền khác, bởi khiếp oai một con hổ không biết từ đâu tới.
Hổ lớn như một con bò mộng [3]. Trâu, bò, lợn và cả người nữa, đều bị hổ hại không biết bao nhiêu mà kể. Dân làng đồn hổ đã thành tinh [4], vì họ đã đặt đủ các thứ bẫy, nhưng không bẫy nào chạm được tới nó. Đã có lần, một đám trai làng liều lĩnh, mang cung tên, giáo mác, theo dấu chân hổ, lần sâu vào rừng lùng từ sáng tinh mơ. Nhưng trời vừa sẩm tối thì thấy cả bọn mặt cắt không còn hạt máu, chạy hộc tốc về làng. Nhiều người sợ quá phát ốm li bì. Họ kể rằng vào lúc xế chiều thì gặp hổ trong rừng. Nhưng thật kinh lạ! Cả một loạt mũi tên độc từ tay đám trai làng phóng ra, bay như châu chấu về phía nó mà không mũi nào trúng đích. Hổ liền gầm thét nhảy xổ vào giữa đám người, và chỉ một tát, rồi một vả, đập chết gục luôn hai người trong bọn.
Dân làng Đường Lâm từ đó không có ai dám tính chuyện trừ hổ nữa. Mới chập tối, nhà nào nhà nấy đều gài ngõ, chèn cổng thật chặt, ở yên trong nhà. Trẻ con sợ không dám cất tiếng khóc. Và sáng sáng, dân làng khiếp đảm chỉ cho nhau xem những vết chân to bằng cái bát lớn, những đống nước dãi tanh tưởi của hổ rải trên đường làng, trong góc sân các nhà. Hổ được thể càng ngang nhiên hoành hành. Một buổi trưa, hổ đã dám tạo tợn chộp một con trâu lớn đang ăn cỏ ngay ven rừng, moi tim ruột ăn rồi bỏ thây lại.
Thấy hổ quấy nhiễu dân làng, Phùng Hưng giận lắm. Ông tới ven rừng xem kỹ dấu chân hổ, rồi bảo mọi người.
– Cứ để nguyên xác trâu ở đấy! Nó đang ăn dở mồi, nhất định tối nó sẽ quay trở lại. Ta sẽ sống mái [5] với nó phen này!
Nói là làm. Sẩm tối, mặc lời can ngăn của mọi người Phùng Hưng nai nịt [6] gọn gàng, lưng giắt dao nhọn, tay xách cây lao [7] ngắn đi thẳng vào rừng. Mặt trăng vừa nhô lên trên khu rừng đen sẫm thì trận đấu dữ dội giữa người và ác thú cũng bắt đầu. Hổ dữ vừa lần tới chỗ mồi ăn dở thì Phùng Hưng cũng rời chỗ nấp, lững thững bước tới, cây lao lăm lăm trong tay. Nó sửng sốt giương đôi mắt đỏ như hai hòn than nhìn kẻ địch, và đột nhiên gò người phục xuống, nhe nanh gầm gừ đe dọa. Phùng Hưng cũng đứng lại, giữ thế, chờ.
Bỗng vụt một cái, đất đá bay rào rào, sau một tiếng gầm inh ỏi, nó chồm tới vồ Phùng Hưng. Chỉ đợi có thế, nhanh như cắt, Phùng Hưng nghiêng người vung tay phóng mạnh cây lao. Ngọn lao phóng hết đà tay, bay vụt, sáng loáng như một ánh chớp, cắm ngập vào giữa ức [8] hổ đang lù lù như một trái núi đổ tới. Hổ gào thét, mất đà rồi chúi đầu xuống sát ngay mặt Phùng Hưng. Thuận tay, Phùng Hưng túm chặt lấy đầu, rút nhanh con dao, xả một nhát trí mạng [9] vào gáy nó. Trúng hai vết thương hiểm ác, hổ rống lên giãy giụa, cố chổm dậy. Nhưng Phùng Hưng cũng mang hết sức mình, ghì chặt đầu nó xuống đất. Người và thú dữ giằng co, quần thảo [10] dữ dội…
Lúc dân làng nghe tiếng hổ gầm thét, hốt hoảng đốt đuốc rùng rùng kéo nhau chạy ùa ra rừng, thì trận đấu gần kết thúc.
Dưới ánh đuốc lập lòe, con hổ vằn lớn như con bò mộng đang nằm phủ phục, bốn chân giãy đành đạch lần cuối cùng. Và Phùng Hưng, mắt long sòng sọc như tướng nhà trời, tay nổi gân cuồn cuộn, xoạc chân ấn chắc đầu nó như đóng đinh xuống đất. Cây cỏ một vùng đổ nghiêng ngả, nát nhừ.
Thấy hổ đã hết cựa, Phùng Hưng lúc ấy mới từ từ buông đầu nó, loạng choạng đứng thẳng dậy. Trời về đêm lạnh mà mồ hôi chảy ướt đầm cả tấm áo chẽn [11]. Dân làng hò reo tưởng đến vỡ rừng, kiệu ngay hảo hán [12] của mình lên, và khiêng xác hổ về. Cả làng đốt lửa ăn mừng ngay đêm ấy.
Từ đó, một đồn mười, mười đồn trăm. Danh tiếng “Phùng Hưng đánh hổ, cứu dân” lan rộng như sóng cồn ngoài biển cả. Chẳng bao lâu, khi Phùng Hưng dựng cờ khởi nghĩa đánh quân xâm lược nhà Đường phương Bắc, hàng vạn người ở khắp nơi trong nước kéo về Đường Lâm theo ông đánh giặc. Tục truyền nhân dân ta thời đó đã tôn ông là “Bố Cái Đại Vương” [13].
Phùng Hưng đánh hổ
– TruyenDanGian.Com –
Chú giải trong truyện Phùng Hưng đánh hổ
- Động rừng: hiện tượng có nhiều thú dữ chạy ra khỏi rừng.
- Đường Lâm: ngôi làng Đường nằm bên hữu ngạn sông Hồng (bờ phía Nam), cạnh đường Quốc lộ 32, tại ngã ba giao cắt với Quốc lộ 21A, cách Hà Nội 50 km về phía Tây.
- Bò mộng: bò đực lớn và khỏe.
- Tinh: yêu quái, ma quỷ.
- Sống mái: ý nói quyết liệt, một mất một còn.
- Nai nịt: thắt buộc quần áo mặc trên người cho gọn gàng, chặt chẽ (để chuẩn bị cuộc đấu sức hoặc ra trận…).
- Lao: gậy dài có đầu nhọn (để phóng vào địch).
- ức: vùng giữa ngực, từ cổ đến bụng.
- Trí mạng: làm cho nguy đến tính mạng.
- Quần thảo: đánh lộn, vật lộn vào nhau.
- Áo chẽn: áo ngắn và hẹp, bó sát người.
- Hảo hán: người đàn ông giỏi võ nghệ, dũng cảm, hay cứu giúp người (trong xã hội phong kiến).
- Bố cái: (từ cổ) bố mẹ.
Cuộc khởi nghĩa Phùng Hưng (766 – 799)
Từ giữa thế kỉ VIII, nhân lúc nhà Đường ở Trung Quốc bắt đầu suy yếu, chế độ đô hộ ở nước ta ra sức đàn áp bóc lột nhân dân để tăng thêm uy thế.
Viên đô hộ Cao Chính Bình, vừa được cử sang đã bắt nhân dân ta đóng thuế rất nặng, ai cũng oán thán. Phùng Hưng và em là Phùng Hải ở Đường Lâm (nay là xã Đường Lâm, Sơn Tây, Hà Nội) đã lãnh đạo nhân dân nổi dậy chống lại. Sự việc này xảy ra trong khoảng những năm 766 – 799.
Đường Lâm là quê của Phùng Hưng. Họ Phùng đời đời làm thủ lĩnh gọi là quan lang. Năm Phùng Hưng 18 tuổi, cha mẹ mất. Ông nối nghiệp cha làm thủ lĩnh ở Đường Lâm. Là người rất khỏe, có sức vật nổi trâu, đánh được hổ, Phùng Hưng lại giàu lòng thương người, hay giúp đỡ kẻ gặp khó khăn. Nhân dân trong vùng ai cũng mến phục.
Từ nơi quê nhà nổi dậy, nghĩa quân dần dần chiếm được cả vùng rộng lớn xung quanh. Phùng Hưng cho mộ thêm quân, tích trữ thêm lúa gạo… Thế lực của nghĩa quân càng mạnh, uy tín càng cao.
Nhân lúc quân lính ở Tống Bình không chịu tuân lệnh của chỉ huy, anh em Phùng Hưng kéo quân xuống bao vây phủ thành. Đô hộ Cao Chính Bình đem quân ra chống cự. Cuộc giao chiến diễn ra ác liệt. Quân đô hộ thua to, xác chết đầy đồng. Cao Chính Bình phải rút vào thành cố thủ, sau sợ quá, sinh bệnh chết. Phùng Hưng chiếm được phủ sắp đặt lại việc cai trị với ý định xây dựng nước nhà độc lập lâu dài (738).
Được bảy năm thì Phùng Hưng mất, Phùng An là con lên nối nghiệp cha. Nhưng Phùng An lại đem quân đánh nhau với Phùng Hải nên lực lượng bị suy yếu. Đến khi nhà Đường đưa quân sang đàn áp, đồng thời tìm cách dụ dỗ, Phùng An đã ra quy hàng.
Những câu chuyện kể về danh nhân Việt Nam và thế giới
Ngoài câu chuyện Phùng Hưng đánh hổ kể trên, TruyenDanGian.Com còn giới thiệu đến các bạn rất nhiều những câu chuyện kể về các danh nhân lịch sử Việt Nam và thế giới vô cùng hấp dẫn.Những câu chuyện về họ đôi khi được truyền thuyết hóa thành những câu chuyện dân gian lưu truyền từ đời này sang đời khác.
ummm
cũng đc