Thờn Bơn đón trăng [Truyện thiếu nhi hay cho bé]

Câu chuyện Thờn Bơn đón trăng

Thờn Bơn đón trăng là câu chuyện của nhà văn Vũ Duy Thông, giáo dục các bạn nhỏ hãy vượt qua sự nhút nhát của bản thân để trưởng thành hơn trong cuộc sống.

Gần cửa một con sông nhỏ, nơi bầy cá nước lợ [1] trú ngụ có một khu đầm lầy rậm rạp. Nơi đây, bọn rắn độc vẫn lui tới, sinh con đẻ cái, còn mòng muỗi [2] thì mỗi buổi chiều tới lại bay ra tối sầm mặt bùn.

Bỗng một hôm, khu đầm lầy tối tăm ấy rung chuyển. Đầu tiên là lửa. Lửa vừa chạy vừa huýt sáo. Từ một đóm bé tí, nó phình bụng ra rất nhanh, râu tóc như đám mây đen kịt, bù xù. Nó vươn lưỡi dài đỏ lừ ra xung quanh, túm lấy những bụi lau sậy khô nở trên mặt đầm, nuốt ngốn ngấu [3] và để lại phía sau từng đám bụi màu đen. Lửa làm cho mặt đầm um tùm thành trống huếch [4], rong rêu chín nhừ từng đám. Bầy rắn hung ác kéo nhau chạy trốn, con nào chậm chạp đều bị chết, xác nổi lềnh bềnh.

Liền sau đó, mặt đất rung lên từng hồi. Có tiếng ầm ì như tiếng sấm. Giờ đang giữa mùa thu, làm gì có sấm, mà sấm cũng không dài và ghê đến thế. Hay là biển giận? Sao biển lại vào trong đầm mà gào thét được cơ chứ?

Tiếng ầm ì kéo dài hàng mấy tuần trăng, làm cho bầy cua, cá rất lo lắng! Chúng nháo nhác tìm nhau nhưng chẳng con nào biết cái gì đang xảy ra. Những chú cá đồi bạo dạn có tiếng liền liều mạng mon men đến gần khu đầm, nhô đầu lên khỏi mặt nước, nhìn vào. Thì ra đó là tiếng của những con vật khổng lồ, màu da đỏ chói như mặt trời, phun mây đen phì phì ra đằng mũi. Những con vật ấy bò ì ạch giống rùa biển, lưỡi sáng lóe, to hơn cả thân người, xốc ăn từng mảng bùn lớn lẫn cả gốc cây dại. Cứ thế này, mấy lúc nó ăn đến cửa sông. Cá Đồi buồn bã bơi về, báo tin cho họ hàng. Nó còn định hỏi đường, tìm sang cửa sông khác sinh sống.

Mùa thu sắp hết, những lá tràm [5], lá đước [6] vàng tươi bồng bềnh trên mặt sông. Rồi mùa đông mưa gió cũng đi qua, lũ tôm cá cứ chần chừ, chưa muốn rời đi. Rồi mùa xuân đến…

Thế rồi, tiếng ầm ì trong đầm lầy chợt im bặt. Chắc những con vật màu đỏ đã bỏ đi rồi. Nhưng thật lạ lùng. Hình như có tiếng nước reo dào dạt. Tiếng nước chảy ào ào suốt đêm ngày. Cá Đồi vội tìm Thờn Bơn. Thờn Bơn nhút nhát càng vùi mình sâu hơn xuống cát, lắc vây quầy quậy. Cá Đồi tìm Cua Càng, Cua Càng cũng trố mắt, tỏ ý không hiểu, bò đi tìm cá Loi Choi. Cá Loi Choi nhảy tưng tưng một hồi bằng hai vây trước, nhưng rồi nó cũng chẳng biết gì hơn, đành lảng ra, chui tọt xuống hang. Phải biết cái gì đang xảy ra chứ nhỉ? Bầy cá, tôm, cua, ốc, liền họp nhau, bàn cách đến tận nơi xem sao.

Một hôm tối trời, chúng rủ nhau đến đầm lầy. Đi đầu là Cá Đồi khỏe nhất đám, hàng đều chằn chặn, xin mở đường. Tiếp đến là Cá Thiếu, Cá Mòi, Cá Vược mảnh dẻ, Cá Cháy lưng đen trũi, bụng khệ nệ toàn trứng. Sau đàn cá là lũ tôm. Tôm Giảo, Tôm Đất, Tôm Nghệ bơi kín nước. Dưới đáy sông là Cua, Cáy, Trai, Ốc. Riêng Thờn Bơn lén xuống hàng cuối cùng, vừa bơi vừa ngó nghiêng, hễ có tiếng động là nó lùi ngay xuống đáy sông, miệng méo xệch đi vì lo sợ.

Đúng là một con sông mới thật. Càng gần khu đầm, nước càng chảy xiết, bọt sủi ùng ục. Bầy tôm, cá bám sát đuôi nhau, quạt mạnh vây ra phía sau để cố giảm bớt sức đẩy của dòng nước.

Đang mò mẫm, chợt bầy Cá Đồi hốt hoảng giương hết vây, vùng trở lại. Chậm mất rồi. “Vút!”. Chúng biến mất.

Lũ Cá Vược, Cá Mòi, Cá Thiều cuống cuồng cả lên. Nhưng sức chúng làm sao chống nổi xoáy nước. Thế là “vút”, chúng cũng mất tăm như có phép tàng hình. Nhiều con bị va đầu vào bức tường đá bí mật, vọt liệng lên, phơi bụng trắng lóa rồi cũng vèo đi, không kịp kêu cứu.

Bọn tôm gọi nhau í ới, nhảy tung khỏi mặt nước. Vừa rơi xuống, chúng chìm ngay dưới lớp sóng lấp lánh lân tinh.

Chỉ có Thờn Bơn đi sau nên chạy thoát. Nó lao mình xuống bùn rồi nhào ra khỏi dòng nước chảy.

Thờn Bơn trở về khúc sông cũ. Bạn bè chẳng còn ai, nó đành lủi thủi kiếm ăn một mình, mắt lúc nào cũng mở thao láo, sợ hãi.

Nhưng có một lần, Thờn Bơn nghe như có tiếng hát của bầy Cá Đồi. Phải rồi, một đàn Cá Đồi ở khúc sông bên cạnh bơi qua, vừa bơi vừa hát vui vẻ:

“Trời xanh xanh
Nước xanh xanh
Đầm lầy xưa nay thành quê chúng mình.

Không rắn độc
Không cá kình
Sẵn mồi ngon xin mời anh, mời chị.
Hồ mênh mông
Trăng lung linh…”.

– Các bạn đi đâu đấy? – Thờn Bơn hỏi.

– Chúng tôi đến hồ mới đón trăng đây.

– Hôm nay làm gì có trăng?

– Trong hồ mới nhiều trăng lắm.

– Hồ mới ở đâu?

– Chỗ đầm lầy ấy mà!

– Đầm lầy à? Lần trước bao nhiêu đứa chết ở chỗ ấy đấy. Tôi chẳng đi đâu.

Bạn nhầm rồi. Dòng sông ấy chính là đường nước chảy qua cống để vào hồ đây. Các chú công nhân đã nạo vét đầm lầy, làm thành hồ cho chúng ta. Trong ấy bây giờ đông lắm rồi. Bạn cùng đi với chúng mình nhé!

Chúng rủ mãi làm Thờn Bơn đâm mê cái hồ mới, liền nhập bọn nhưng vẫn còn nghi ngại. Nó liền lách vào giữa đàn Cá Đồi, ấy thế mà khi đến khúc sông ngầm còn nhớn nhác [7] định chuồn [8].

“Nào, nhào lộn nào!”. Thờn Bơn chỉ nghe đến thế đã vội khép chặt vây lại, rồi “vút”, nó tối tăm mặt mũi, người lật nhào như chiếc lá trong cống nước.

Chợt thấy người nổi bềnh lên. Thờn Bơn vội nhô đầu, hớp mấy ngụm gió mát. Chao ôi, bao nhiêu là mặt trăng. Trăng đứng thành dãy dài quanh hồ. Trăng treo trên những cây không có cành lá, đang reo “u, u… u, u…” trong gió. Chưa bao giờ nó thấy cảnh đẹp đến thế. Tôm, cá thì đông vô kể. Toàn các bạn quen cũ đây mà. Thấy Thờn Bơn, bọn chúng liền vây quanh, kể chuyện tíu tít.

Thờn Bơn dạo một vòng quanh hồ. Nước ở đây ấm quá, đáy hồ phẳng lì, tha hồ bơi lượn, chẳng phải luồn lách như ở ngoài sông. Thức ăn rất nhiều, đâu cũng có. Thờn Bơn liền tớp vội mấy chú rận nước, nuốt chửng.

Ở giữa hồ, các con vật đang tụ tập ca hát quanh một cụm rong xanh biếc, rập rờn như dải lụa. Cá Vược, Cá Mòi áo lụa trắng, dát bạc tha thướt đan vào nhau bơi lượn. Cá Cháy xòe vây đen như gỗ mun pha ánh vàng lóng lánh dưới trăng. Bầy tôm Giảo lưng xanh mờ như đá ngọc, không có càng, đành múa bằng tám chân vụng về. Các bạn Cua chậm chạp lấy chân vẽ từng đường ngoằn nghèo trên cát, thỉnh thoảng hứng lên, cũng nhao mình lên mặt nước. Trai, Sò, Hến, Mỏ Quạ… mở hết cỡ, xả cừ tỏa óng ánh…. Thờn Bơn bới tung tăng, thỉnh thoảng lại nhô đầu đón ánh trăng, cất tiếng hát cùng các bạn:

“Hồ mênh mông
Trăng lung linh
Sóng êm đềm điện thay ánh trăng.
Cùng đua bơi
Xuân đến rồi
Nào bạn ơi, ta cùng nhau lớn nhanh…”.

Câu chuyện Thờn Bơn đón trăng – Truyện thiếu nhi hay cho bé
– Truyện ngắn Vũ Duy Thông –

– TruyenDanGian.Com –

Truyện ngắn Vũ Duy Thông (Tranh: Đỗ Hoàng Tường)
Truyện ngắn Vũ Duy Thông (Tranh: Đỗ Hoàng Tường)

Truyện ngắn Vũ Duy Thông viết cho thiếu nhi

Vũ Duy Thông là một nhà báo, nhà thơ nổi tiếng thời chống Mỹ. Thỉnh thoảng ông cũng viết truyện dành cho thiếu nhi. Truyện ngắn Vũ Duy Thông thường mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc, qua đó giúp các bạn nhỏ trưởng thành hơn trong cuộc sống.

TruyenDanGian.Com đã sưu tầm và chọn lọc những câu chuyện hay nhất của ông, như một món quà ý nghĩa giới thiệu đến các độc giả nhỏ tuổi.

Chú thích trong câu chuyện Thờn Bơn đón trăng

  1. Nước lợ: nước pha trộn lẫn nước ngọt và nước mặn, thường có ở vùng cửa sông và một số vùng ven biển; phân biệt với nước ngọt, nước mặn.
  2. Mòng muỗi: Chỉ chung loại bọ hút máu người và súc vật.
  3. Ngốn ngấu: ăn một cách vội vã, liền một mạch và liên tục.
  4. Trống huếch: trống rỗng và hở rộng ra, hoàn toàn không thấy có gì bên trong.
  5. Tràm: cây to cùng họ với ổi, vỏ xốp, lá hình bầu dục nhọn, có mùi thơm, dùng để cất tinh dầu, làm thuốc, vỏ cây dùng để trít khe hở trên thuyền.
  6. Đước: cây gỗ mọc ở rừng nước mặn, có thể cao tới 30m, lá hình bầu dục và nhọn ở đầu, hoa vàng hay trắng, hạt nảy mầm ngay trên cây.
  7. Nhớn nhác: có vẻ sợ hãi, luống cuống, quay nhìn chỗ này chỗ khác để tìm lối thoát.
  8. Chuồn: bỏ đi một cách nhanh chóng và lặng lẽ.
Truyện thiếu nhi cho bé
Truyện thiếu nhi cho bé

Những câu chuyện hay nhất dành cho thiếu nhi

Ngoài câu chuyện Thờn bơn đón trăng kể trên, TruyenDanGian.Com còn giới thiệu đến các bạn những câu chuyện chọn lọc dành cho thiếu nhi với nhiều bài học vô cùng ý nghĩa, góp phần nuôi dưỡng sự trong sáng và hình thành những đức tính cao đẹp trong tâm hồn các con.

Viết một bình luận